Академический Документы
Профессиональный Документы
Культура Документы
:Tử
Phong:.
fanfic
Author : Jiro
Category/Genre: General
Rating: <T>
Status: complete
Summary:
Sắc thu trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc mà tuyết đã đơm hoa
trên những vầng mây nhạt. Cơn gió nhẹ cuốn qua, phả vào lòng
người thơm lạ. Cảm giác như khúc đàn mềm mại hoà vào lời ca
của người kiều nữ, rồi đi sâu vào lòng gã đàn ông đang mê đắm
trong men tình. Mùi vị dịu ngọt mà mặn nồng. Sâu lắng mà đắm
đuối…
.:: - ::.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt lọ hoa thuỷ tinh cạnh tách trà. Vị hoa
ngát hương, cánh xoã ra, trinh bạch như tuyết, mỏng manh như
nhung lụa. Sở dĩ tôi có sự liên tưởng vì ngay lúc này tuyết đã bắt
đầu lất phất. Những làn gió nhẹ đung đưa cành mây, khiến cánh
hoa tuyết tinh khôi rời ra toả lung linh như cảnh đào viên.
“Đó là nhiệm vụ của cậu, và cũng là nghĩa vụ của cậu. Nói cách
khác, đây là việc nên làm.”
“Tôi không muốn.”
“Cậu nên chuẩn bị từ lúc này, chỉ còn hai giờ là chuyến tàu hoả
cuối cùng trong tháng sẽ rời ga.”
.::-::.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Người đã đạt được chuyện mà mình
muốn nghe.
Khung cửa sổ tràn ngập nắng. Hơi sương nào còn đọng trên cành
hoa bách hợp. Một giọt sương, giọt lệ nhoà hơi mặn, chỉ còn lại cái
tinh khiết vô ngần của nước. Phải rồi, dù là sương hay nước mắt
cũng chính là nước thôi, phải không?
Khoác chiếc áo lông to sụ, không quên mang theo chồng vải đen,
tôi bước ra ngoài . Đường phố thưa vắng lạ. Cây dẻ thổi những
chùm hoa tuyết nhỏ xuống người đi đường, rãnh gạch lát trắng xoá
màu mây. Màu mây bây giờ trông cũng chẳng khác gì tuyết…
Đẩy cửa.
Bước vào.
.::-::.
“Je veux une Gillet s’il vous plaît” (Tôi cần may một bộ Vest)
“Yes Sir, celui qui vous convient?” (Như thế nào thưa ngài?)
“Je ne sais pas, mais peut-être quelque chose de spécial” (Tôi
không biết, nhưng phải thật đặc biệt)
“Donc, ce dont vous avez besoin?” (Ngài cần nó để đi dự dịp gì ạ?)
“Juste pour une Masquerade” (Một vũ hội hoá trang)
Công việc đến thế đã xong, họ cũng đã bắt đầu đo. Cửa tiệm trang
hoàng lộng lẫy, sàn lát gỗ, tường phủ thảm nhung. Những mảnh
vải được treo lên kĩ lưỡng cạnh bàn may. Cách đó không xa là lò
sưởi bằng gỗ mun. Không gian ấm cúng hẳn. Quãng đường từ
Tokyo đến Chambord là quá đủ cho một ngày mỏi mệt.
Ngoài trời tuyết vẫn trắng xoá. Thời tiết thế này khiến người ta
cảm thấy cần sự có mặt của mùa hè hơn. Dù tôi thích tuyết, nhưng
lạnh mãi thì cũng chán.
Giọng nói ngượng nghịu cất lên. Cô gái trẻ nhặt lấy cây dù và
mảnh lụa, đứng lên, đỏ mặt. Màu tuyết quyện với sắc hồng của đôi
má lung linh vô ngần…
“Je suis bien, ne vous inquiétez pas” (Tôi không sao đâu, cô đừng
lo)
Cô gái mỉm cười. Nét tuyết chi vẫn còn đọng lại trên môi. Đôi mắt
trong sáng như hoa đào, và, nhất là trong tuyết, chiếc dù nhỏ mà cô
cầm ánh lên sắc đỏ thật huyền diệu.
Nụ cười của thiên sứ lại hiện ra. Một thiên sứ bên chiếc dù đỏ,
thiên sứ hoa đào.
Len vào dòng người thưa thớt, tôi bước nhanh về nhà nghỉ.
.::-::.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Điều tôi cần biết chỉ là vậy…
.::-::.
Chambord – Kinh đô của tuyết ngọc. Một nơi cách Paris hơn ngàn
dặm, nhưng vẫn phảng phất hơi thở cổ kính pha lẫn nét quyến rũ.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, cành mây đã dần trụi lá. Thì ra là nơi
đâu cũng có hoa đào, vì đào viên chính là bầu trời, mây là cành, và
tuyết chính là những cánh hoa.
Người nhẹ nhàng mở chiếc hoa tai phải - chiếc hoa tai bằng ngọc
lục bảo, tinh khiết và thanh nhã. Tôi cầm lấy, và…
“Tạm biệt”
Vũ hội hoá trang diễn ra ở lâu đài Chambord – Nơi xa hoa nhất
trong những nơi xa hoa, giàu có nhất trong những nơi giàu có.
Tuyết len vào giữa rãnh hoa cài tóc của cô gái Pháp nhỏ nhắn, như
lớp bụi nắng chìm trong tay cậu bé ngây dại, và rồi thả mình trôi tự
do vào dòng nước dưới chân lâu đài. Tuyết ngập tràn như phù du,
hay là những cánh đào trên chiếc dù đỏ thẫm, nét huyền hoặc chìm
trong đôi mắt người con gái hôm nọ.
Chính là cô ấy…
Tôi liếc sẽ bên tai trái. Một chiếc hoa tai giống hệt. Hai người con
gái khác nhau sao lại mang những thứ giống nhau? Và làm cách
nào Người đến được kinh đô tuyết, lâu đài ngọc bảo này…
Cánh hoa tuyết tái đi trong ánh sáng mờ toả, lâu đài mở cửa. Chốn
phồn hoa du hội đã khai tiệc. Bất giác, tôi nắm lấy tay cô gái trẻ,
bàn tay yếu ớt và thanh mảnh. Nhạc du dương trong tiếng dương
cầm. Cô gái thẹn đỏ mặt, một cánh hoa tuyết vương trên mái tóc.
Vì sao mùa hè không có hoa tuyết, vì mùa hè không thể gặp được
cô ấy chăng? Và chỉ mùa đông mới khiến người ta cảm nhận được
những nét đẹp thầm lặng, thuỳ mị và trong sáng đến thế chăng?
Dòng người tràn vào lâu đài, đung đưa trong tiếng nhạc. Giờ tôi
mới nhận ra, tôi và cô ấy là hai người duy nhất không mang mặt
nạ, và hơn thế nữa, đều là màu đỏ của chiếc dù…
Dòng người ngày càng cuồn cuộn, tôi càng nắm chặt tay cô ấy…
Nhưng…
.::-::.
Tháng 4
Kỷ niệm với hoa đào, và cành hoa bách hợp bên của sổ. Những
giọt sương vương vấn, nhưng sương hay lệ cũng đều là nước thôi,
phải không?…
Chơ vơ như cánh đồng ngập nắng. Vì sao hoa bách hợp lại không
nở vào mùa đông. Hoa bách hợp có ý nghĩa riêng của nó. Loài hoa
cho hạnh phúc vĩnh cửu, đài hoa của sự ngọt ngào tinh khôi và tình
yêu mãnh liệt. Cô gái ấy đối với tôi liệu có phải là tình yêu, hay chỉ
là cảm xúc của một con người đang lạnh cóng giữa tuyết bắt gặp
nét thanh khiết của cánh hoa bách hợp. Ở những nơi khác nhau
người ta cũng cảm thấy những xúc cảm và tình yêu khác nhau…
Vì hoa bách hợp chỉ nở vào mùa hạ…
“ Cô là…”
“Zashiki Doushi”
Thoáng một tiết đông qua giữa hạ
Nụ cười toả nắng
.::-::.
Hết
Thật ra fic được viết với những cảm xúc bất chợt, với hoa bách
hợp và với mùa hạ
Có đôi chỗ khó hiểu, đôi chỗ đột ngột, nhưng đó chỉ là dụng ý
Cuộc gặp gỡ như những giấc mơ ban ngày
Chỉ chợt đến, và chợt đi.
Mong manh.