Вы находитесь на странице: 1из 13

Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

CHƯƠNG XI

-C hú Đại !

Tiếng bé Khang mừng Đại hét to dưới nhà. Quỳnh sung sướng, Đại đã đến.
Cô vội vàng thay bộ quần áo, và đánh một chút phấn hồng tô một chút son môi,
chải lại mái tóc hồi hộp đi xuống. Đại đang công kênh bé Khang trên vai, thích
quá nó cười vang.
Quỳnh vui vẻ :
- Anh mới đến.
- Ừ. Ngày nay, em đã đi làm rồi chớ ?
- Dạ. Chỉ đến thăm công ty thôi. Em muốn nghỉ ít lâu nữa.
- Cũng phải, em ở nhà bầu bạn với mẹ. Cả ngày ai cũng đi hết, mẹ ở nhà có
một mình.
- Mẹ em bảo thích như vậy, đôi khi nhà ồn ào quá, mẹ chịu không nổi. Con
cũng vậy nữa Khang khe khẽ thôi chứ.
- Dạ.
Nó vỗ nhẹ lên vai Đại :
- Mình ra vườn đi chú Đại !
- Ừ.
Nhưng rồi Quỳnh cũng bước theo, cô hơi khó chịu vì dường như Đại chỉ chú
ý đến bé Khang hơn là nói chuyện với cô.
- Anh Đại ! Em muốn đi thăm sài Gòn ban đêm, anh đi với em nhé !
Đại ngần ngừ lắc đầu :
- Thôi... hay em rủ Ngọc Minh cùng đi.
- Đi với chị Minh thì có gì vui. Mà đi một mình thì lại buồn. Anh đi với em
đi mà.
- Anh không rảnh đâu, ghé thăm bé Khang một chút anh phải đi rồi.
- Tối rồi, anh còn công chuyện gì chớ ?
- Anh đi việc... của mẹ anh.
- Thì cho em... quá giang một chút thôi. Anh khó khăn với em chi vậy ?
- Ừ... Cũng được.

www.phuonghong.com 135 www.taixiu.com


Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

Thực sự Đại muốn nhìn thấy Duyên. Đêm nay cô lại về muộn nữa rồi. Bây
giờ anh có muốn đợi Duyên cũng không được, anh không muốn Quỳnh hy vọng
ở mình bất kỳ điều gì.
Hôn bé Khang và vào nhà chào bà Ngọc Lan, Đại ra về. Vừa cho xe chuyển
bánh, Đại nhìn thấy Duyên về, cô cũng nhìn thấy anh và... cả Quỳnh ngồi bên
cạnh. Cố thản nhiên, Duyên chào anh rồi làm như bận rộn quay qua với thằng
Khang.
Đại thở dài cho xe chạy ra đường :
- Em muốn đi đâu, anh đưa đến ?
- Em muốn đi dạo phố đêm Sài Gòn thôi chớ có đi đâu.
- Vậy thì anh bận rồi, anh phải đi công việc cho mẹ anh, để anh gọi tắc xi
cho em.
- Đừng anh Đại !
Quỳnh đặt tay lên tay Đại :
- Anh nói tha thứ cho em, vậy mà anh không muốn em về với anh sao ?
Đại nghiêm giọng :
- Đúng, anh tha thứ cho em, nhưng không có nghĩa mình sẽ với nhau.
- Nhưng em vẫn yêu anh ;
- Em thừa biết anh không yêu em kia mà.
- Nhưng cũng có thời gian mình vui vẻ và rất hạnh phúc, anh quên rồi sao ?
Quỳnh ôm cổ Đại, cô gục đầu lên vai anh.
- Hãy cho em chuộc mọi lỗi lầm, đừng lạnh nhạt với em.
Đẩy mạnh cô ra, Đại nghiêm nghị :
- Em xuống xe đi, anh đón tắc xi cho em.
Thái độ của anh làm cho Quỳnh bẽ bàng. Khi cô ở trong tù, anh đi thăm cô
vì cái gì chớ ? Cô không bao giờ nghĩ anh từ chối mình. Sự thật anh đang phủ
phàng từ chối cô.
Nấc lên, Quỳnh mở cửa xe :
- Anh không cần đón tắc xi, em sẽ tự đón.
Chờ cho cô xuống xe, Đại mới đóng cửa lại, cho xe chạy. Anh không thích
cái vòng lẩn quẩn này nữa, ngày mai anh sẽ gặp Duyên và nói với cô, đừng vì
ân nghĩa mà tự đày đọa mình.

 

www.phuonghong.com 136 www.taixiu.com


Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

C ộc... cộc... Tiếng gõ cửa phá tan dòng tư tưởng của Duyên, cô đi lại mở
cửa ra.
- Chị Duyên ! Em vào được chớ ?
- Em vào đi. Có chuyện gì vậy Quỳnh ?
Duyên mở rộng cửa cho Quỳnh buớc vào. Quỳnh ngồi xuống ghế :
- Chị vẫn còn làm việc à ?
- Ừ, sắp hết năm, cần phải xem xét lại kết quả hoạt động và thu chi của công
ty.
- Mẹ em khen chị có năng lực đấy.
- mẹ thương nên nói như vậy, chứ chị còn phải cố gắng nhiều. À ! Em muốn
đến làm việc, ngày mai đến đi. Dạo này, Ngọc Minh cũng rất bận rộn cần có
người phụ tá.
Quỳnh lắc đầu :
- Em chưa muốn làm việc khi tâm hồn em chưa thoải mái.
- Hay em đi du lịch đi.
- Đi có một mình vui vẻ gì mà đi. Có một điều, em muốn hỏi chị.
- Em nói đi.
- Em muốn biết, tình cảm giữa chị và anh Đại.
Duyên ngớ ngẩn cúi đầu, không ngờ Quỳnh lại hỏi thẳng mình. Họ vừa đi
chung với nhau mà.
Quỳnh cắn nhẹ môi :
- Ngọc Minh nói anh Khôi đang theo đuổi chị. Anh Hai em chết cũng ( thiếu
chữ ?? ) sáu năm, chị có thể tái hôn, công việc ở công ty chị vẫn có thể tiếp tục
? Chị hãy cưới anh Khôi đi, đừng để anh Đại hy vọng nữa. Em đã vì anh ấy chịu
quá nhiều đau khổ và gây nhiều lỗi lầm để phải chịu mấy năm tù. Đại đã là
chồng của em và em muốn mãi mãi làm vợ anh ấy. Bao giờ và bao giờ, chị vẫn
là trở ngại lớn trong mối quan hệ của em và Đại. Chị hãy cho em một con
đường sống đi chị Duyên.
- Em nói như vậy mà nghe được sao Quỳnh ?
Ngọc Minh gay gắt chen vào, Quỳnh quay ra, cô cau mày :
- Nãy giờ, chị nghe hết rồi sao ?
- Phải. Chị đã nghe và vô cùng khó chịu khi em đề nghị và yêu cầu chị
Duyên phải làm thế này thế nọ.
- Vì anh Đại là chồng em.

www.phuonghong.com 137 www.taixiu.com


Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

- Em và anh Đại đã ly hôn. Nếu như anh Đại còn yêu em, anh ấy sẽ tha thứ
mọi lỗi lầm cũ và cùng em chắp nối, nhưng đàng này anh Đại không hề yêu em.
- Nếu như không có chị Duyên, anh ấy sẽ trở về với em.
- Em vẫn cố chấp không chịu nhìn vào sự thật. Để có anh Đại, em đã gây ra
biết bao nhiêu chuyện, tại sao em không chịu lấy đó làm bài học ?
Quỳnh quắc mắt :
- Chị chằm chập bênh vực cho chị Duyên quay sang mắng mỏ em, chị có
phải là chị của em không ?
- Chị chỉ nói lẽ phải. Được, nếu em muốn nối lại tình cảm vợ chồng, em hãy
chinh phục anh Đại đi, đừng buộc chị Duyên phải thế này thế nọ.
Quỳnh cười nhạt :
- Em hiểu tại sao chị cứ muốn chị Duyên với anh Đại, vì chị thích anh Khôi.
Sững sờ vì bị gán ghép, Ngọc Minh la lên :
- Em nói như vậy mà nghe được à ?
- Vì đó là sự thật.
- Ngọc Minh !
Duyên đẩy nhẹ vai Ngọc Minh :
- Em về phòng ngủ đi Minh, cãi cọ mẹ sẽ nghe thấy đó.
Ngọc Minh vùng vằng :
- Em không sao chịu nổi cách ăn nói của nó.
- Được rồi, chị hiểu em mà.
Ngọc Minh giận dỗi bỏ đi. Không ai hiểu tình cảm của cô và Đại, cả Đại
cũng vậy. Mãi mãi anh không hiểu mối tình thầm lặng của cô dành cho anh.
Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của cô.

 

-D uyên !

Chiếc xe chạy sát vào Duyên làm cô giật nảy người. Nhảy vội lên lề đường,
cô định tỉnh nhìn lại :
- Anh làm em sợ muốn chết.
Đại mỉm cười :
- Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói với em.

www.phuonghong.com 138 www.taixiu.com


Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

Duyên cũng cười :


- May là anh tìm em, nếu không em cũng đi tìm anh.
Đại đùa :
- Chúng mình " thần giao cách cảm " với nhau như vậy à ?
Anh mở cửa xe cho cô lên ngồi cạnh mình và nheo mắt nhìn cô :
- Chúng mình tìm chỗ nói chuyện nhé !
- Vào quán cà phê đi.
- Anh có rủ em ra bờ sông đâu. Bây giờ, người ta xây chỗ đó làm công viên
rồi đó, chuột chù ạ.
Duyên bật cười :
- Hay nhỉ ! Hồi xưa gọi là chuột nhắc, bây giờ là chuột chù.
- Chuột gì cũng là chuột và bị anh bắt nhốt hết.
- Hừ ! Chưa chắc.
- Sao chưa chắc ?
- Bộ chuột dễ bắt lắm hay sao ?
- Anh biết là khó, nhưng đã sáu, bảy năm bắt hụt, lần này anh quyết không
để chuột chạy đi nữa. Duyên ! Mình cưới nhau đi em.
Duyên ngỡ ngàng nhìn Đại :
- Cưới.
Đại gật đầu :
- Phải. Không có lý do nào cấm anh và em yêu nhau. Chúng ta đã có với
nhau một đứa con, lại cứ phải chịu sống xa nhau, con mình gọi mình bằng chú.
Anh không muốn như vậy nữa. Và còn một nguyên nhân nữa, em biết nguyên
nhân gì không ?
- Quỳnh !
- Anh không thích cô ấy hy vọng hay mong đợi bất cứ điều gì ở anh. Thảm
kịch đã xảy ra rồi và đừng bao giờ để nó tái diễn.
Đại sôi nổi :
- Anh đã tìm mua một căn nhà, sau khi cưới nhau chúng ta về đó ở, em giao
công việc ở công ty cho hai chị em Quỳnh đi, anh sẽ lo cho em và con.
Duyên cảm động ngả đầu vào vai Đại. Đậy là mơ uớc duy nhất trong đời cô.
Sáu năm cô chịu sống cô độc lạnh lùng, Vũ chắc hiểu và thông cảm cho cô.
- Sao em không nói gì cả vậy Duyên ?
Nắm tay anh để lên phần ngực bên trái của mình, cô mỉm cười :

www.phuonghong.com 139 www.taixiu.com


Tác Giả: Phương Dung ÁO TRẮNG BÊN SÔNG

- Anh nghe gì không ?


- Anh nghe nhịp tim của em.
Duyên gật nhẹ. Cái gật đầu của cô làm Đại mừng quýnh, anh siết mạnh vai
cô.
- Kìa ! Lái xe đàng hoàng đi chớ anh, không thôi chưa cưới đã vào bệnh viện
nằm đó.
Đại cười vang. Chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc như lúc này.
- Nhưng em ngại quá. Mình nói thế nào với mọi người, nhất là mẹ chồng em
đây, hả anh ?
- Nếu như em không dám nói, anh sẽ đến nhà gặp mẹ chồng em. Sao, chịu
chứ ?
Duyên gật nhẹ, cô không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa. Bao năm đã đi qua,
tuổi xuân chồng chất, bên kia thế giới, chắc Vũ cũng hiểu và tha thứ cho cô.

 

Đ ại vào phòng mẹ đã lâu vẫn chưa thấy anh ra. Anh vào đó có chuyện gì
vậy ? Quỳnh tò mò đi vòng ra sau vườn, cô đứng nép bên cửa sổ, hồi hộp nhìn
vào.
Đại đang ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, anh hồi hộp chờ câu trả lời của bà,
còn Duyên cứ cúi đầu :
- Mẹ biết không nên gì Ngọc Quỳnh mà cư xử bất công với con và Duyên.
Thôi thì mẹ trả Duyên về cho con, hãy cư xử tử tế với nó. Còn phần Quỳnh, con
không phải ngại gì cả. Nó gieo gió ắt phải gặp bão.
Đại vui mừng :
- Cám ơn mẹ đã thông cảm cho chúng con. Đúng ra cái chết của anh Vũ, cả
con lẫn Duyên cũng không nhẹ nhàng gì cho lắm.
- Mẹ hiểu. Chính vì vậy Duyên đã làm việc cật lực, không quản ngại nhọc
nhằn. Mẹ đâu thể ích kỷ, con của con phải được gần cha. Hơn nữa, bệnh của Vũ
nếu có sống cũng không quá ba tháng nữa.
Nhắc đến Vũ, mắt bà Ngọc Lan ngân ngấn nuớc mắt. Đại ôm vai bà :
- Mẹ ! Xin mẹ hãy xem con như con ruột của mẹ, dù con và Duyên nên vợ
nên chồng, Duyên không còn ở đây nữa, chúng con cũng sẽ về nhà luôn thăm
mẹ.
- Cám ơn con.

www.phuonghong.com 140 www.taixiu.com

Вам также может понравиться